Xin chào mọi người, lại là Linh chuối thúi đây!

Hôm nay mình sẽ cùng các bạn trải lòng về những gì chúng ta đang phải đón nhận đó chính là những lời nói của người khác, có thể là ba, mẹ, bạn bè, thầy cô, vân vân.

Mình hiện đang là sinh viên năm I và ngấp ngưỡng những bước chân đầu đời vào năm II. Mình thì thật sự chưa trải nghiệm gì nhiều trên nơi đất khách quê người cả (vì thời gian nghỉ dịch học online đã chiếm hết khoảng thời gian quý báu của mình mất tiêu rồi huhu). Mong là đại dịch Corona-Sars Covid 2 mau chóng qua đi để đưa mọi người trở về với quỹ đạo của nó ( nghỉ dịch nửa tháng thì vui, chứ nghỉ nhiều thì quạu á).

Khoảng nghỉ dịch thời gian đợt trước phải nói là mình cực kì phấn chấn luôn vì đã tìm được điểu mới để học, tìm được sách hay để xem, luôn truyền cảm hứng cho mọi người. Nhưng đợt này thì mình đã bị ù lì được 1 tháng 2 ngày rồi ( ta nói nó chán không thể tả được luôn á), hiện tại thì mình xin phép xin lỗi bản thân mình trước vì đã tiếp thu những điều tiêu cực khiến bản thân sợ hãi, mất ăn mất ngủ, không tập trung vô được việc gì cứ bị cuốn vào những suy nghĩ lệch lạc, hy vọng là bản thân sau ngày hôm nay viết dòng này xong sẽ không bị các tác nhân bên ngoài ảnh hưởng nữa trở về với giấc ngủ ngon lành, ăn uống có chế độ lại ( những điều tối tăm cút đi đi, tạm biệt).

Mình biết sẽ có một số bạn có suy nghĩ là tại sao phải nghe những lời người khác nói rồi lại khiển trách bản thân? Tại sao lại phải nghe làm gì cứ bỏ ngoài tai hết những lời tiêu cực đó đi, ai biểu nghe rồi than, dở hơi? Mình xin phép trả lời là mình có chứ, mình đều đã làm hết những điều đó rồi chứ, nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây mình lại bị tác động lại, mình đã cố gắng để bỏ ngoài tai rồi nhưng vẫn không được. Cuối cùng là bị stress tăng 10kg trong vòng 2 tháng rưỡi, mình không biết lí do tại sao luôn á, giống như là có một điều gì đó thôi thúc vậy, mình thật sự không muốn ăn nhiều, không muốn nằm một chỗ, mình đã tìm thử rất nhiều biện pháp rồi, mình biết là cái gì xảy ra với mình cũng chính là do tự mình tạo ra, nói không biết là không trung thực, khi ngồi viết những dòng này mình mới cảm thấy là bản thân mình lại quay về 3 năm trước cái ngày mà mình vô lớp 10 ( mình đã nói ở phần “Bệnh thành tích” rồi ý). Mình xài mạng xã hội thì mình phân ra Facebook là nơi để giải trí, còn Instagram là nơi để mình học hỏi và ăn uống lành mạnh, có thời gian mình đã bỏ hẵn Fb để qua Ins để mà học hỏi, nghiên cứu, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian mình thấy hạnh phúc nhất vì ngày nào cũng tiếp thu những bài học mới và những điều tích cực, còn bây giờ khi mình ngồi đọc toàn cảm thấy những cái đó mình đã biết rồi, không cần phải đọc lại đâu rồi sau đó mình bỏ dần Ins luôn ( Đó thật sự là một sai lầm tai hại). Mình là người rất dễ bị ảnh hưởng và đây cũng là khuyết điểm lớn nhất ở bản thân mình, cứ điều gì mình thấy có cánh, không cần biết là đúng hay sai nhưng cứ đâm đầu vào (tập bỏ dần dần là vừa rồi đó cô bé) và khi mà dễ bị ảnh hưởng rồi thì những lời nói của người khác cực kì có tác động và ảnh hưởng đến mình, chỉ cần ai đó nói xấu hay là chê bai mình đều nhớ rất lâu và ngồi nhớ lại xong buồn rồi đâm ra stress, nhốt bản thân lại không dám mở lòng tiếp xúc với ai vì sợ người ta nghỉ chơi với mình. Có nhiều lúc mình ngồi suy nghĩ: “ Hỏng lẽ mình xấu xa đến mức như vậy sao ta? Mình là con người như vậy thiệt hả?”, và kết quả là mình tự biến mình thành lời nói của người khác, rồi tự ghét lấy bản thân của mình, nó kéo dài từ năm mình học cấp 2 đến hết cấp 3 luôn. Khi mà rời khỏi hết tất cả để mà chuẩn bị lên đại học, mình đã thấy có cái gì sai sai rồi vì mình biết bản thân mình không muốn mình thành như vậy, xong mình đã trở về lại với con người thật của mình là không có cái kiểu mà hở cái giận nữa. Hồi xưa mình vui vẻ hòa đồng và rất hoạt bát nha nhưng vì chơi sai bạn nên mình mới thay đổi và sống giả tạo trong quá trình trưởng thành như vậy ( chứ bây giờ cả nhóm chơi tụi nó đứa nào cũng hạ đứa này để nâng cao giá trị bản thân của nó lên thì bạn có bắt chước hông, chứ không làm vậy nó nghỉ chơi sao, hồi đó mình sợ 1 mình lắm, sợ không có bạn nhưng bây giờ lại luôn muốn một mình).

Bạn à, bạn có thể là chính bạn được mà đúng không? Đừng vì lời nói của người khác mà tự dằn vặt đau khổ nữa nha, đừng bắt bản thân phải chịu những thiệt thòi nữa. Chúng ta chỉ có một đời để sống thôi, mình có quy tắc như thế này thứ nhất là không ảnh hưởng hay làm hại đến ai, thứ hai là không vi phạm pháp luật. Mình cứ tuân theo như vậy mà sống thôi, khi không còn sự đố kị, sân si, thì lòng cảm thấy nhẹ hẵng, ai làm gì hại mình thì họ cũng sẽ phải nếm qua thôi, quan trọng là nó đến sớm hay muộn, nên là đừng ghim những người mình ghét nữa mọi người ạ, nếu mình làm vậy chứng tỏ mình đang rất quan tâm đến người đó, vậy tại sao lại không loại bỏ người đó khỏi cuộc đời chứ nhợ kkkkk. Mình viết bài này chỉ muốn nhắc nhở với bản thân mình và tất cả mọi người nữa, hãy nên bắt đầu lại nhịp sống mà mình mong muốn thôi. Tính cách chúng ta ra sao tự ta cảm nhận là được, đừng để ý đến bất cứ lời nói nào cả, vì đó là ý của người ta chứ đâu phải của mình đâu. Vậy hen. Mãi yêu.

Xin cám ơn mọi người đã đọc Blog này của chuối thúi! Mình đang chờ lời góp ý từ mọi người đây! Hãy cùng giúp nhau hoàn thiện bản thân hơn nhé! LOVE ALL!

Long Thành, 19h11 ngày 29/07/2021

Tái bút: Linh chuối thúi.