Xin chào đại gia đình chuối, mình là Linh chuối thúi đây!

Hôm nay lí do vì sao mình lại chọn chủ đề này vì muốn giúp mọi người đang, đã và sẽ mắc căn bệnh này, chữa lành nó. Nhắc đến đây thì mình xin phép quay ngược thời gian về 19 năm trước. Mình sinh ra trong một gia đình bình thường đủ ăn, đủ mặc, nhà mình có 4 người: Ba, Mẹ, Chị và mình. Mình rất khâm phục ba mẹ vì ba mẹ mình bắt đầu từ hai bàn tay trắng để mà cho mình được một cuộc sống như ngày hôm nay. Nhà ngoại nội hai bên đều rất nghèo, nhà thì lại đông con nên rất thiếu thốn và khổ sở, mình nghe kể lại là hồi xưa ba mình học rất giỏi nhưng vì nhà không đủ điều kiện nên học đến lớp 5 là ba mình đã nghỉ học để đi bán bánh cam, làm giúp việc để phụ giúp bà nội, ba mình có hai người em. Còn mẹ thì học đến lớp 3 thì nghỉ học ở nhà chăm em, nhà ngoại mình thì có 6 người, mẹ mình là con thứ 2, có 4 em đằng sau nữa. Ba mẹ mình hiểu được điều đó nên là chưa bao giờ để hai chị em mình phải thiếu thốn gì cả từ ăn mặc, vở sách, học hành. Mẹ mình là một người rất là lo xa nha, tầm khoảng đầu tháng 7 mỗi năm là nhà mình sách, vở (thường thì mình chỉ mua 2 cuốn 200 trang thôi), cặp, giày quai hậu, giày bata, tất cả đều đầy đủ hết. Ba mẹ mình không muốn mình phải chịu cảnh khổ sở nên là lúc nào cũng nói tụi mình ráng học giỏi hết, lúc đó mình cũng không biết học giỏi là gì và tại sao phải học giỏi nhưng mà mẹ nói vậy nên lúc nào mình cũng cố gắng hết. Ngay từ những năm mẫu giáo đi học mình đạt được những danh hiệu cao rồi ý, đến cả ngày chủ nhật mình cũng khóc lóc đòi đi học đến nỗi mẹ phải lấy cây ra đánh thì mới chịu nín (bây giờ ngồi nhớ lại thì ước gì ham học giống ngày xưa ghê kkkk), rồi được bạn bè, thầy cô yêu quý mình hồi xưa lúc nào cũng được giáo viên nhờ lại giúp, có lần bạn mình bị gãy tay cô qua nhà mình xong dắt mình qua nhà bạn ấy để tặng cho bạn sữa rồi hỏi han bạn. Rồi lên cấp 1 mình là học sinh cũng khá là ưu tú giấy khen năm cấp 1 tham gia hoạt động phải nói là nhiều từ năm mình học lớp 3, lúc đó học trúng một cô chủ nhiệm rất có tâm và yêu thương học trò, năm đó cũng là năm đầu tiên mình đi học thêm cô tên là Dung, lúc đó tiếng Anh một chữ mình cũng không biết nữa mà cô đã đăng kí cho mình thi IOE rồi (những ai thi cái này là có một tuổi thơ rất dữ dội luôn kkk) rồi cô chỉ mình thi đăng kí tài khoản lúc đó ngày nào mình cũng ra net để ngồi làm bài, nếu làm không được thì chạy xuống nhà cô nhờ cô chỉ xong cái cô làm dùm luôn và mình may mắn vượt qua vòng sơ khảo. Rồi may mắn lại tiếp tục gặp may mắn đến lúc thi cấp trường mình có biết gì đâu mà làm xong cái lúc mà bị triệu hồi xuống lúc đó tự nhiên hết phòng cái mình bị nắm đầu vô phòng cô Phó hiệu trưởng ngồi làm, mình còn nhớ lúc đó là có 3 người thôi, có chị đó học giỏi nhất trường mình mà lúc đó chị học lớp 5 rồi, cái chỉ thấy mình làm hông được mình hỏi nhẹ chị vài câu, không biết một sự can đảm nào đó trong chị nổi lên và chị đã làm dùm mình hết luôn, kết quả thù mọi người cũng đã biết rồi đấy mình đậu tiếng Anh cấp trường, lúc đó ai biết gì đâu xong cái mình tự suy là: “ À, mình giỏi dữ vậy ta” song song với lúc đó là mình được gia nhập vào câu lạc bộ âm nhạc của trường đi hát hò cũng nhận được những giải rất cao và rồi  mình tự luyến, ba mẹ thì tự hào đi khoe khắp nơi. Nó lại tiếp diễn một lần nữa khi mình lên lớp 4 mình không nhớ là làm sao mình lại thi đậu cấp trường lúc đó nữa, vậy mà lại được thi cấp Huyện nhưng rồi mình rớt vì có biết gì đâu, mà mình quen được một thầy, đến bây giờ từng câu trò chuyện với thầy mình  vẫn nhớ như in (nhưng hiện tại thì mình không thấy thầy một lần nào nữa, chắc là thầy đã nghỉ hưu rồi). Lúc đó thi rớt nha mọi người, thi xong rớt mình thấy đó là điều đương nhiên mà, nên không có buồn gì hết thi xong ra cô cho 30 chục ngàn cái mình mua đồ ăn đồ uống hết luôn. Chiều mẹ mình đi làm về lúc đó mẹ làm ca 1 mẹ mua cháo lòng về để ăn mừng thì mình đã nói với mẹ là con thi rớt rồi, lúc đó mình thật sự không hiểu là tại sao mẹ lại chửi mình nữa nhưng mà mình đã rất buồn đó. Cũng không hiểu sao năm đó mặc dù thi rớt nhưng vẫn được nhận bằng cấp Huyện và mẹ mình được mời dự ngày tổng kết ( thật sự thì đây là điều mình cảm thấy vinh dự nhất trong suốt quãng đời học sinh của mình), mình còn được lên hát vào ngày tổng kết nữa ( quá tự hào về bản thân lúc đó), lớp 5 mình bắt đầu lặng xuống từ từ và nó cứ thế trôi qua. Và bi kịch bắt đầu khi mình học cấp 2 phải nói 4 năm cấp Hai như một bộ phim dramma dành cho mình vậy á, mới lên thì mình còn khá tự tin và xưng phong làm lớp phó văn thể mỹ (nó gắn liền với mình 7 năm luôn á mặc dù là không làm được gì) mình lên lớp 6 thì mới bắt đầu nhận thức được việc học đang khó dần và mình bắt đầu học, cứ học xong ăn, ăn xong chơi, chơi xong lại học, cứ như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Kết quả là mình béo lên rất nhiều, lúc đó bạn bè gọi mình là khủng long không á vì to con lắm, mình thì mình cũng vui vẻ với cái tên đó và cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu càng lúc càng mập, mình bị tự ti về bản thân mình, mình rút hết các hoạt động của mình tại trường và chỉ cắm đầu vô học thôi. Lên năm lớp 9 thì mình siêu siêu thích vì gặp được cô chủ nhiệm của cuộc đời mình là cô Hằng ( cô cũng từng chủ nhiệm chị Hai mình khi chị Hai mình học lớp 9 luôn) lúc đó tâm lí mình thay đổi sâu sắc vì có rất nhiều mâu thuẫn với bạn bè, mình hay tới nhà cô để trò chuyện lắm tâm sự cũng nhiều và mình nhớ như in câu cô khuyên mình là nên HẠ CÁI TÔI XUỐNG, mình lúc đó cũng không nghĩ nhiều lắm, có suy nghĩ đấy nhưng không nhiều thôi vì không hiểu, lúc đó không biết gì mình hay im lắm không hỏi gì hết,( sợ người ta nghĩ mình ngu á) đây là khuyết điểm lớn nhất của mình lúc đó, và cứ thế năm cấp 2 lại tiếp tục trôi qua. Lên đến cấp 3 vào một môi trường mới lúc đó mình đi thi chuyển cấp mình còn nhớ là mình không ôn, không lo sợ gì cả cứ tưởng đây là trường mình học từ hồi lâu lắm rồi vậy á. Khi thi xong thì bắt đầu tới chuyên mục chờ điểm, đó là những tháng ngày lo sợ, khi ra điểm xem xong mình khóc quá chừng luôn vì mình thi được có 29.5 (đã cộng điểm nghề) trời ơi phải nói lúc đó là cơn khủng hoảng về điểm số lần thứ hai của mình, môn tiếng Anh là môn thấp nhất đuọc 4,5đ. Mẹ mình đang làm ở công ty gọi về hỏi điểm xong chửi mình quá chừng luôn nói con bà này thi được 34 điểm mấy rồi con của cô kia được nhiêu đó điểm. Mình lo sợ quá đêm đó mình khóc nhiều lắm vì sợ rớt ( vì đây là trường lớn nhất Huyện mình rồi) nhưng rốt cuộc mình vẫn đậu điểm sàn là 25,75, sóng gió lại bắt đầu diễn ra từ đây và thay đổi luôn con người mình đến hiện tại. Khi vô cấp 3 mình thấy mọi người học giỏi mà mình sốc kinh khủng, môn anh văn một thời huy hoàng và sự tự luyến của mình năm cấp 1 bây giờ lại là rào cản lớn nhất của mình luôn bị khống chế môn không được 6,5, lúc đó thi bài đầu vào gọi là kiểm tra 1 tiết á mình được 3,3 điểm mẹ mình phải gọi hỏi cô chủ nhiêm xem mình học hành sao mà để điểm thấp dữ vậy. Rồi mình bị stress cực nặng về chuyện điểm số, bạn bè, tình cảm, gia đình, mình đạt tới cột mốc 72kg với chiều cao là 1m58 lúc đó sau tết mình giống như con heo bị cột lại dưới tà áo dài vậy, đi học mình ngại lắm luôn á, rồi mình đã hạ quyết tâm là phải giảm cân, và điều tự hào nhất bây giờ của mình là khi ấy mình đã chịu tìm hiểu về cách ăn uống sạch, giảm cân khoa học, biết về yoga, calo, uống nhiều nước và lên tới cuối năm 12 mình giảm còn 56kg thật sự mình quá khâm phục mình ( tuy là bây giờ đang ở môc 64kg nhưng cũng thấy bản thân lúc đó thật giỏi). Quay lại với chuyện điểm số thì mình luôn đi so điểm với người khác từng môn và ai hơn điểm mình thì mình tức lắm (bây giờ thì mình dẹp điểm số sang một bên rồi) bạn bè xa lánh mình cũng vì chuyện này và một số chuyện hiểu lầm khác nữa mình sẽ kể ở những blog tiếp theo nha. Rồi đến cuối năm 12 khi bạn bè ngồi tụ họp lại chơi xoay chai thì mới biết các bạn ghét mình điểm đó ( nhưng mình thấy có gì đâu cà) rồi mình gặp được những người bạn tốt, riêng những người bạn này mình sẽ làm blog riêng cho các bạn. Điểm mấu chốt khiến mình thay đổi hoàn toàn nhận thức, ý thức, tính cách là chính câu nói của mẹ mình, khi đó học kì 1 lớp 12 mình được học sinh tiên tiên 7,9 ( 3 năm cấp 3 đều bị vướng ở hk1 đều là em tiếng Anh mình đã từng tự hào bây giờ đang kiềm hãm mình) về nhà mình buồn mình nói với ba mẹ cũng giống 2 năm trước là mình cũng nói là mình học sinh tiên tiến gia đình mình đã cho mình những lời khuyên tích cực nhất nhưng lần này, mẹ mình lại chửi mình còn đánh mình nữa lúc đó mình sốc tới mức mà muốn chết đi luôn á. Lúc đó mình vừa khóc vừa nói với mẹ là mẹ đã hứa là không áp lực con chuyện học hành rồi mà vậy mà giờ mẹ làm vậy á hả, xong mẹ mình nói là: “ NẾU THẤY ÁP LỰC QUÁ THÌ MÀY TỰ TỬ ĐI” mình thề là đúng như câu mình ghi không hề thiếu sót một chữ, lúc đó mình ngây ra luôn, mình bắt đầu như bị điên vậy á, luôn cọc cằn với mọi người, tạo một khoảng cách cho bản thân luôn, rồi mình mới suy nghĩ là điểm số danh hiệu thật sự lại quan trọng đến vậy sao? Nhưng mình vẫn cố và hoàn thành nghĩa vụ là 12 năm liền học sinh giỏi, nhưng mình không biết mình giỏi nhất môn gì cả, tại mình thấy mình học khá tốt môn Ngữ Văn. Rồi mình lái sang ngôn ngữ ( về ngôn ngữ này mình sẽ viết nó sau 4 năm nữa khi mình tốt nghiệp, mình nghĩ mình chắc chắn có thể viết nên câu chuyện lúc đó). Đến bây giờ khi mình ngồi viết và kể lại chặng đường mà mình đã qua thì nó có gì đó nghẹn lại trong lòng mình cũng không biết là gì nữa. Mình năm nay 19 tuổi theo những gì mình trải qua tuy là không to tác với mọi người nhưng nó rất to tác với mình và phải nói là thay đổi cả cuộc đời của mình. Là mình đã ngồi xuống để lắng nghe bản thân mình muốn gì? Mình đang làm có đúng hay không? Mình đã thu gom được những kinh nghiệm gì sau 12 năm thanh xuân đó? Liệu mình có đang là một con gà công nghiệp hay không?

Và mình xin có một số lời khuyên ở cuối Blog về “ Bệnh Thành Tích” là bạn cứ học và cảm nhận nó nha đừng bỏ bê việc học mình nói thật. Vì khi mình có học thức thì suy nghĩ mình sẽ khác và dù có lâm vào hoàn cảnh nào đi nữa bạn cũng có thể tự đứng lên và tồn tại được hết. Hãy học vì chính chúng ta vì những cái mà chúng ta được gửi đến đây để làm, lắng nghe cảm xúc của bản thân hiểu hơn một tí, đừng chạy theo thành tích, điểm số nữa mệt lắm và nó cũng khiến cho ta ảo giác, tự luyến rất nhiều và ngủ quên trên chiến thắng. Quan trọng là chúng ta tích lũy được những kinh nghiệm gì chứ không phải cứ một vài con số sẽ nói lên hết con người bạn.

Xin cám ơn mọi người đã đọc Blog này của chuối thúi! Mình đang chờ lời góp ý từ mọi người đây! Hãy cùng giúp nhau hoàn thiện bản thân hơn nhé! LOVE ALL!

Long Thành, 22h15 ngày 23/07/2021

Tái bút: Linh chuối thúi.