Xin chào mọi người, lại là Linh chuối thúi đây! 

Hôm nay mình cảm thấy tâm trạng khá tốt, nên muốn lan tỏa năng lượng này đến với người. Hy vọng là mọi người sẽ nhận được năng lượng này từ mình.

Mình cảm thấy cuộc đời mình thật may mắn khi mà được đi học, được làm quen thầy cô, bạn bè (mặc dù có khoảng thời gian mình từng rất sợ điều này, phải đi học, phải đối diện với điều này). Nếu có ai hỏi mình có cảm thấy hối hận hay hối tiếc hồi còn là học sinh hay không? Mình sẽ trả lời là không, bởi vì nhờ có những lúc mình lầm lỡ, những lúc mình buồn, thất bại, chán nản thì mình mới biết trân trọng những điều vui và tặng cho mình những người bạn tốt mà mình xem như người nhà của mình. Như mình cũng đã giới thiệu đến mọi người ở phần đầu tiên là sẽ làm một Blog riêng về 2 người bạn này của mình.

Mình muốn bắt đầu nhất là hồi năm cấp 1 vì lúc đó nhận thức của mình cũng đã bắt đầu rõ ràng rồi, mình chơi với mọi người trong lớp rất là vui vẻ vì tính của mình không phải là người quá toan tính (một phần là vì còn quá nhỏ, chỉ biết ăn, học, rồi chơi thôi). Mình bị nhầm giữa bạn bè và bạn thân á, chơi chung nhóm có 3 người lúc nào mình thấy mình cũng bị lẻ ra và mình cũng chơi với lớp trưởng của mình nữa, mình nhớ năm đó bạn ấy đã mua mỗi người đôi giày 1 triệu (thời đó giày 1 triệu là rất lớn đối với mình), mà bạn mua đâu gần cho 10 người như vậy, thật sự thì mình không biết tiền đó ở đâu ra nữa mình về khoe mẹ thì mẹ nói là trả cho bạn i, món này quá lớn với bạn làm gì có tiền nhiều tới vậy được. Mình nghe lời mẹ đem trả thì bạn nói đó là tiền để dành của bạn từ rất lâu rồi, mọi người nhận đi không là mình buồn á và đương nhiên là mình nhận (mình mang đến năm lớp 6 và rất xem trọng đôi giày này). Mình nghĩ là wow người này sao mà có thể rộng lượng đến vậy (nhưng không có nghĩa là mình lợi dụng bạn ấy nha, mình dám khẳng định với bản thân mình là vậy) và mình xem đây là bạn thân của mình. Hên sao lên lớp 6 hai đứa mình học chung bạn tên là D (những người mình xem là bạn mình sẽ để kí hiệu hết nha, mọi người thông cảm ạ), hai đứa mừng không tả, đến lớp 2 đứa mình đã ngồi cạnh nhau và ngồi dưới bàn chót, vì bạn có kinh nghiệm làm lớp trưởng 5 năm rồi nên mình đã đề cử bạn với cô và mình cũng tự bầu mình là lớp phó văn thể mỹ nữa ( không biết hồi xưa can đảm đâu ra mà mạnh vậy nữa kkkk) 1 bàn sẽ ngồi 4 đứa nhưng vì mình ngồi bàn chót nên còn chỉ có 3 đứa ngồi chung thôi đương nhiên sẽ có người ngồi chung với mình và D rồi, bạn ấy tên là T (đây là nỗi ám ảnh của mình trong suốt quãng đời học sinh, người khởi đầu mọi chuyện), mới vô thì chơi khá thân thiết nhưng tính bạn hay giận lắm giỡn xíu cũng giận nữa, còn mình là đứa thích chọc bạn bè, người khác thì vui lắm nhưng bạn T với bạn D là đặc biệt, mình thấy không ổn rồi nhưng vẫn muốn cố chấp chơi vì mình nghĩ là không còn ai chơi ngoài hai người này (nhưng thực chất có rất nhiều người tốt quanh mình) cứ chơi xong lại giận với những lí do hết sức ngớ ngẫn đến năm lớp 8, mình như đứa tự kỉ đi học không nói chuyện với ai vì 2 bạn đó giận mình rồi chơi với nhau, mình còn nhớ rất rõ, 2 người đó ra nói chuyện với cô xin đổi chỗ của mình, mình biết điều mà, mình tự di chuyển ra chỗ khác để không ảnh hưởng tới ai hết (mình không biết là mình có khiếu lập gia đình trong lớp hay sao mà từ cấp 2 sang cấp 3 mình đều có ông nội, bố, con gái, cháu ngoại, dì ghẻ, em gái, anh trai cả) vô thấy mình im vậy mọi người cũng hay lại nói chuyện cho mình đỡ buồn lắm. Mình không thích không khí giống vậy nên đã chủ động làm huề với hai bạn và lên tới lớp 9 tình cảm bạn bè nhạt nhòa và mình chơi rất thân với cô chủ nhiệm của mình (cả đời này em sẽ không bao giờ quên cô đâu, em xin lỗi vì chưa đến thăm cô từ khi rời khỏi cấp 2), mình đã xảy ra mẫu thuẫn với D và đánh lộn với bạn trong giờ trực tuần (cám ơn Danh đã bênh mình nha, lúc đó chỉ có mình Danh an ủi và kêu mình bỏ thôi), tụi mình đã cắt đứt hết tất cả vào ngày hôm đó, nhưng đến cuối năm tụi mình đã một lần nữa chơi lại với nhau, còn bạn T kia thì lúc đó mình cũng chỉ nói chuyện với bạn bình thường như mọi người trong lớp. Đi thi chuyển cấp tụi mình cũng rất là vui vì nguyên đám bạn mình cùng nhau thi và làm ồn trong lúc chờ rất nhiều ( mình nghĩ đây là nhóm bạn thân chứ, nhưng thật sự lại chính là ngộ nhận). Trong nhóm có 6 đứa ( không có bạn T nha) 3 đứa đậu, 3 đứa rớt mà ngặt cái là 3 đứa ba lớp khác nhau mới buồn, xong bạn D muốn chuyển lớp, hỏi mình rất nhiều nhưng rốt cuộc, người bạn  mình từng coi là người bạn thân ấy lại chọn chung lớp với bạn kia. Thật hài hước.

Mình nhớ lúc nhận được danh sách đậu vào trường ngược lại với tất cả mọi người mình buồn và nghĩ là không biết ba năm cấp 3 của mình có thật sự bình yên hay không? Vì mình học chung với T và một người mình cũng rất sợ vì tiểu sử rất đáng sợ (nhưng người này lại chính là bạn thân của mình hiện tại). Lúc đầu vô mình chơi thân với mọi người cực kì, tổ chức một gia đình trong đó thật sự rất vui mình tối ngày cứ giỡn với các bạn. Và cái họ của mình thật sự phải nói là khá hiếm (tại từ hồi mình còn học mẫu giáo đến hết cấp 2 cũng chỉ có mình họ Đoàn à), lúc đó mình đi phát vở cho mấy bạn vì đầu năm nên chưa biết ai là ai nên mình phải đọc to tên lên và một cái tên ấn tượng đập vô mắt mình vì có bạn ấy cùng họ với mình cùng tháng sinh (và sau này khi đi họp phụ huynh thì ba mình và mẹ của bạn ấy có quen biết nhau). Bạn đó tên là Bình đến hiện tại thì bạn đó là anh trai của mình (một người luôn rất tin tưởng mình dù có ai nói gì đi chăng nữa).  Nhưng từ khi mình kiểm tra và nhận được điểm kiểm tra môn Tiếng Anh (3,3đ) mình bắt đầu thu mình lại lo tập trung vào học hơn và bớt giao lưu với các bạn trong lớp. Vào thời gian đó, mình thấy mọi người cứ là lạ, nên mình đã chuyển chỗ đi không ở xóm nhà lá đó nữa và từ đó bạn T có cơ hội nói xấu mình (đến năm 11 thì mình mới biết là vì sao mọi người lại có ánh mắt lạ đối với mình). Lúc đó mình có thích một bạn, vừa vào năm lớp 10 là mình đã để ý đến bạn rồi, lúc đó mình thấy bạn Q cùng bạn H chơi rất thân mình nghe bạn bè nói là hai người đang quen nhau và mình đã hỏi trực tiếp Q ( nếu mình thắc mắc gì mình sẽ hay hỏi thẳng người đó để tìm ra câu trả lời luôn) thì bạn nói là bạn không hề có crush của bạn là người khác, mình thật sự nhớ khoảng thời gian đó ghê á, vui lắm ngày nào cũng nói chuyện nhưng đến một hôm mình biết một sự thật kinh khủng là bạn đã nói dối mình, bạn ấy thật sự đang quen H và hai người đã quen từ năm cấp 2 rồi và tự nhiên mình thành người thứ ba lãng nhách mọi người đều hướng mũi tên về mình bạn Q thì rất điềm tĩnh và dường như không một chút ngại ngùng hay là cảm thấy có lỗi. Rồi vào một ngày đẹp trời lớp mình rủ nhau đi ăn chè ( mình không có đi vì mình đã tách mình với mọi người rồi, luôn né tránh những buổi tụ họp đông người, ở đó H và T gặp nhau hai người giống như là chạm được tần số vậy, bắt đầu nói mình với mấy bạn trong lớp (bao gồm có cả 2 người bạn thân của mình sau này nghe nữa) mình nghe Duyên kể lại là lúc đó nghe kể thì mọi người đều nghĩ phải tránh xa mình ra vì mình quá nguy hiểm còn Bình thì vẫn rất bình thường vì Bình rất tin tưởng mình ( thật sự cám ơn oppa của em) mình ngậm đắng nuốt cay đến hết học kì I lớp 11, khi ấy xe đạp mình bị hư và mình đã nhờ bạn Duyên chở mình lên trường (từ chỗ học thêm đến trường gần lắm) bạn đã hỏi mình là người như thế nào lúc đó mình khá bất ngờ nhưng rồi mình vẫn nói với bạn hết tất cả, bao gồm cả việc T đã nói xấu mình nhiều như thế nào ( mặc dù ghét T nhưng mình chưa bao giờ kể gì về bạn cho bất cứ ai cả vì mình nghĩ qua môi trường mới rồi ai cũng muốn được bình yên, được vui chơi, được hoà đồng, mình không ngờ là bạn lại làm vậy, bên ngoài thì tỏ ra thân thiết, bên trong thì lại hoàn toàn khác) mọi chuyện bắt đầu được vỡ lẽ ra và mình bắt đầu chơi lại với mọi người vui vẻ, thân thiện. Mình thật sự tin vào luật nhân quả bây giờ bạn T ấy đang học Đại học ở trường X và bạn đã thu mình lại với tất cả mọi người, không chơi với ai và đã không còn thân thiết với bạn cấp 3 nhiều nữa. Mình chẳng hề thấy vui xíu nào đâu mọi người ạ, mình chỉ tiếc là tại sao bạn lại cố làm mình toả sáng để rồi bóng tối đã xâm chiếm đưa bạn vào đường cùng của sự bi thương. Còn Duyên và Binh, hai người ấy không còn là bạn bình thường của mình nữa mà là anh chị em trong nhà, là người thân của mình và mình như đứa em út trong gia đình nhỏ này vậy. Lên Đại học mỗi người một ngã rồi, tụi mình ít nhắn tin lắm nhưng tụi mình vẫn luôn biết ơn và tôn trọng lẫn nhau, có vấn đề gì là tâm sự nhau hết, lâu lâu sẽ nhắn tin để thăm hỏi (vì mình không thích nhắn tin quá nhiều đâu, mình chỉ thích gặp mặt trực tiếp thôi), Duyên hay ghé quá trọ mình ở đèo mình đi ăn lắm và lần nào cũng bao mình, mình đòi trả thì bạn nói để tiền đó thích mua gì mua i, Bình thì lâu lâu mình về sẽ dẫn mình đến nhà bạn rồi đi ngắm cảnh ở quê mình. Hai người thật sự là những người bạn tri kỷ của Linh, Linh không biết là có chuyện gì sẽ xảy ra năm 27 tuổi (đó là một lời nguyền mà tụi mình không biết vì sao con số đó đã xuất hiện) nhưng chúng ta hãy trân trọng khoảng khắc hiện tại này nha, chúng ta chơi với nhau đơn thuần chỉ là chơi với nhau, giúp đỡ nhau không mưu mô, tính toán, lợi dụng bất kì ai.

Và bài học mình rút ra được trải nghiệm này là chúng ta hãy sống là có tấm lòng lương thiện, nhân hậu nha. Dù có người này người kia hại mình thì cũng xem như đó là trải nghiệm mà mình cần phải trải qua để mạnh mẽ hơn và có suy nghĩ chín chắn tích cực hơn. Cuộc sống đã quá nhiều phức tạp rồi vậy thì tại sao chúng ta lại không biến nó thành điều đơn giản nhợ. "Ở hiền gặp lành" ông bà ta quả là có những câu triết lí thật sâu và thấm, nó đã hình thành nên nhân cách của mình ngày hôm nay, tặng mình hai người bạn tuyệt vời như vậy quả thật là điều đáng quý. Còn mọi người thì sao, mọi người hãy chia sẻ câu chuyện của mọi người với Linh chuối thúi nha. LOVE ALL.

Xin cám ơn mọi người đã đọc Blog này của Linh chuối thúi! Mình đang chờ lời góp ý từ mọi người đây! Hãy cùng giúp nhau hoàn thiện bản thân hơn nhé! LOVE ALL!


Tái bút: Linh chuối thúi